Cảm xúc khi sắp phải rời xa ngôi trường
Đâu đó còn vương lại những khoảng lặng chợt ùa về vào giây phút hối hả của học sinh cuối cấp như chúng tôi khi mà năm lớp 9 là năm học vất vả nhất với những áp lực thi cử đè nặng lên vai, với rất nhiều nỗ lực, cố gắng. Và có lẽ, chưa bao giờ tôi cảm thấy tình bạn bè lại chân thành, xúc cảm như những tháng ngày cuối cấp này.
Những lúc vu vơ ngồi trong lớp, lại chợt nhớ về những tháng ngày tiểu học. Những tháng ngày vẫn còn núp sau dáng mẹ ngày khai trường, những nụ cười vô tư, hồn nhiên, không lo nghĩ, không phiền muộn điều gì. Ấy thế mà đến lúc thi chuyển cấp, ta đã biết được nên lo nghĩ điều gì, đã biết phải định hướng cho mình những gì, biết thế nào là trường chuyên, lớp chọn. Và chính từ lúc ấy, một chút áp lực về điểm số, về thành tích đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng ta. Đâu đó lại chợt thấy bóng dáng của tôi 3 năm về trước, cái thời bắt đầu chập chững bước vào lớp 6. Mọi thứ ở ngôi trường mới dường như quá xa lạ, mới mẻ và khiến tôi sợ hãi. Tôi sẽ phải thích nghi dần, làm quen dần với thầy cô mới, bạn bè mới, lớp mới. Vậy mà nhanh quá, đã qua 3 năm rồi, từ một học sinh lớp 6, “em út” của trường THCS mà giờ đây tôi đã trở thành học sinh lớp 9, học sinh của năm cuối cấp.
Lại chợt nhớ tới những kỉ niệm cũ… Đó là những lần rủ nhau trốn học vì ngại đi ngoài trời mưa, những lần đi học muộn bị cờ đỏ ghi tên, những buổi học đùa nghịch trong lớp rồi bị thầy cô kiểm điểm. Cũng là những cái ganh tị nhau trong học tập, để rồi cùng nhau vươn lên cố gắng, là những mâu thuẫn, những lần cãi cọ mang tên “sự bướng bỉnh của thời học sinh”. Là những dòng thư viết vội, những dòng nhật kí kể về những ngày tháng “thương thầm” một ai đó, là những cái ôm, cái nắm tay động viên khi bạn bị điểm kém, khi bạn trượt kì thi học sinh giỏi. Là những lần các bạn nam tổ chức ngày kỉ niệm cho các bạn nữ và cô giáo. Đôi khi là cả những giọt nước mắt…
Giọt nước mắt của những lần trượt kì thi học sinh giỏi, những lần bị kiểm điểm, khiển trách. Người ta thường bảo phải mạnh mẽ lên dù có thất bại trong học tập. Nhưng hãy cứ yếu đuối một chút đi, cứ khóc một chút đi để sau đó ta biết phấn đấu học tập, biết nỗ lực cố gắng để không bị cô thầy khiển trách, không mắc lỗi, bị điểm kém. Hay đó còn là những giọt nước mắt vỡ òa trong niềm vui sướng khi bạn đỗ kì thi học sinh giỏi, những giọt nước mắt cảm động khi bọn con trai của lớp tổ chức ngày con gái. Tất cả đều là những kỉ niệm không bao giờ phai nhòa trong mỗi con người chúng ta – những người học sinh cuối cấp đang đối mặt với vô vàn những khó khăn phía trước để chuẩn bị cho kì thi vào trường THPT.
Gần bốn năm THCS trôi qua, buồn có, vui có, luyến tiếc có, tất cả đều đọng lại trong tâm trí tôi và hẳn là các bạn cũng vậy. Năm cuối đúng là có rất nhiều vất vả, rất nhiều áp lực thi cử, nhưng đừng quá căng thẳng, đôi lúc hãy quên chúng đi, lặng lẽ ngẫm về những gì đã qua đi trong bốn năm học vừa qua để biết trân trọng thời gian chúng ta bên nhau hơn.
Bốn năm học như một chuyến tàu, thành công hay thất bại đang ở một trạm tàu nào đó đứng chờ bạn. Tôi phải dừng chân ở trạm tàu số 09 rồi – đi chuyến tàu để đuổi bắt thanh xuân, để xem tôi sẽ thành công hay thất bại nơi đó.
Bạn và tôi cùng lên một chuyến tàu mang tên THCS Văn Lang, nhưng cuối cùng mỗi người sẽ có trạm dừng chân riêng của mình. Đừng bao giờ sợ cô đơn vì sẽ có những người xuống trạm cùng bạn, tôi cũng vậy. Hãy mạnh mẽ đi nuôi dưỡng và giữ chặt ước mơ thanh xuân nơi đó nhé. Hoặc có thể chúng ta sẽ dừng cùng một nơi, nhưng lại khác ngôi nhà. Chúc bạn may mắn và thành công!
Ứng dụng VĂN MẪU TỔNG HỢP trên điện thoại với hơn 30k bài văn mẫu hay nhất, giải bài tập SGK, soạn văn đầy đủ chi tiết. Hãy tải App ngay để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn nhé!
Nếu thấy bài viết hay, hãy động viên và chia sẻ ban biên tập! Các bình luận không phù hợp sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.