Kể về một lần bị cô giáo phạt của em
Bài làm 1
Ai trong số những bạn còn là học sinh như chúng ta đều sẽ có những lỗi lầm, dù nhỏ dù to và đó sẽ trở thành những kỉm niệm vô cùng quý giá trong cuộc sống. Thời học sinh với câu nói bất hủ “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”, luôn nghịch ngợm, chính sự vô tư và hồn nhiên của lứa tuổi học trò đã không ít lần làm phiền muộn các thầy cô giáo.
Em là một học sinh cũng rất bình thường như bao các bạn học sinh khác, với tính cẩn thận được rèn từ nhỏ nên em tuân thủ mọi quy định của trường lớp, chăm ngoan và lễ phép, rất ít khi bị nhắc nhở, hoặc cũng chỉ nhắc những chuyện nhỏ nhặt không có gì đáng nghiêm trọng. Tuy nhiên có một lần, vì chiếc đồng hồ báo thức của em hết pin, em đã dậy trễ giờ đi học, trong lúc mải sắp đồ thật nhanh em đã quên đeo chiếc khăn đỏ ở nhà.
Tới lớp em vẫn hồn nhiên như là mình có đeo khăn đỏ, chính vì vậy mà khi bị kiểm tra em đã bị ghi tên vào sổ với lỗi không quàng khăn đỏ. Sau giờ truy bài đó em đã xin ra ngoài mua ngya một chiếc khăn đỏ và quàng vào, dù em biết rằng cô giáo chủ nhiệm vẫn biết lỗi của em hôm nay. Tới tiết của cô, cô vào lớp và vẫn giảng bài bình thường, em vừa học vừa lo sợ không biết lát nữa cô sẽ phạt mình như thế nào, ngồi học mà lòng em nặng trĩu lo âu, ân hận vì sự đãng trí của mình.
Thế rồi trống đánh hết giờ, tim em cũng đập nhanh hơn, từng tiếng thình thịnh thật rõ ràng. Cô gọi em lên bục giảng, và nói với em rằng: “Hôm nay em quên khăn quàng đỏ đúng không, em vốn là một học sinh chăm ngoan, chắc là hôm nay em có sự cố bất ngờ nên mới không cẩn thận đúng không?”, em ngước lên nhìn cô nghĩ rằng sao cô lại thấu hiểu hết được như vậy, thật kì diệu.
Rồi cô nói tiếp “Bây giờ cô phạt em mua hai chiếc khăn quàng một chiếc quàng ở nhà và một chiếc để trong cặp, để lỡ có quên ở nhà tới thì lớp vẫn có khăn quàng đeo, không ảnh hưởng tới điểm thi đua của lớp nhé!”. Em cảm thấy thật bất ngờ, cô không hề trách móc hay phạt nặng gì em cả, cô rất nhẹ nhàng và tình cảm, em đã hứa với cô rằng, sẽ làm theo yêu cầu của cô và không bao giờ tái phạm nữa.
Sau buổi học đó em đã tự nhủ mình rằng sẽ cố gắng để không bao giờ gây ra một lỗi nào nữa, để cho cô không phải nhắc nhở, không làm ảnh hưởng tới thi đua của lớp.
Bài làm 2
Từ lớp một đến nay, tôi luôn là một học sinh giỏi, được thầy cô giáo yêu mến và tin tưởng. Nhưng rồi, trong một lần, tôi đã phạm lỗi và khiến cho cô Nga – cô chủ nhiệm lớp 3 của tôi rất buồn. Kỉ niệm về lần mắc lỗi đó luôn khiến tôi day dứt và hối hận không thôi…
Lần đó, cô Nga giao cho chúng tôi về nhà ôn tập để ngày mai kiểm tra Toán. Nhưng buổi tối hôm đó lại lầ tập cuối của bộ phim truyền hình dài tập mà tôi rất yêu thích. Vì thế, cả buổi tối tôi chỉ ngồi ôm lấy chiếc ti vi, dán mắt vào chăm chú dõi theo từng diễn biến của tập phim hấp dẫn. Đến khi xem xong phim, tôi chợt quên béng mất việc phải ôn bài. Tôi nằm khểnh lên đọc truyện, để rồi đến khi nhìn kim đồng hồ đã điểm gần 11 giờ, tôi mới giật mình nhận ra mình đã quên học bài. Nhưng giờ đã khuya lắm rồi, tôi thực sự không muốn mở sách vở ra nữa. Hai mắt cứ díp lại vì buồn ngủ, và tôi bèn tặc lưỡi: “Thôi kệ… Để mai tính tiếp”.
Sáng hôm sau đến lớp, tôi mới thấy thực sự lo lắng. Trong đầu tôi lúc này không hề có chữ nào cả. Mấy đứa bạn đều cười, trêu tôi: “Học giỏi như cậu thì lo gì”. Tôi ngoài mặt cũng không tỏ vẻ gì nhưng lại thầm lo lắng. Nếu như tôi bị điểm kém, thì cô Nga sẽ rất thất vọng về tôi, cả bố mẹ tôi cũng sẽ mắng tôi, và bạn bè chắc chắn sẽ cười nhạo tôi vì mang tiếng học giỏi mà lại bị điểm kém… Trong một phút nông nổi, tôi đã suy nghĩ: “Hay là mình quay cóp… Nếu khéo ra, sẽ chẳng ai biết cả, mà mình cũng sẽ không bị điểm kém”. Nghĩ vậy, nên tôi bèn lấm lét ghi chi chít những công thức toán ra một mẩu giấy nhỏ rồi kẹp dưới ngăn bàn.
Giờ kiểm tra đã đến. Sau khi cô phát đề kiểm tra, những tiếng xì xầm bỗng rộ lên: “Chà, đề khó quá”, rồi “Đề khó thế này thì sao làm được”. Thế rồi, cả lớp đều chăm chú làm bài. Bạn nào cũng tập trung vào bài làm của mình, không để ý gì đến xung quanh. Tôi ngồi ở tít bàn cuối, lại ở trong góc. Tôi đảo mắt nhìn khắp lớp, rồi lại hồi hộp nhìn cô Nga đang nghiêm nghị theo dõi cả lớp trên bục giảng. Ánh mắt của cô nhìn chúng tôi vừa nghiêm túc, lại vừa chứa đựng biết bao hi vọng. Chắc hẳn cô hi vọng chúng tôi sẽ làm tốt bài kiểm tra này…
Bỗng cô Nga đi ra ngoài cửa lớp. Hình như có một cô giáo khác đang gọi cô ra trao đổi gì đó. Thời cơ đã đế, tôi vội vàng thò tay xuống ngăn bàn và rút ra mẩu giấy nhỏ. Tôi cắm cúi chép, không để ý gì đến xung quanh nữa. Chợt một cái vỗ vào vai tôi khiến tôi giật thót và làm rơi mẩu giấy đang cầm trong tay, cùng với đó là tiếng nói của cô vang lên: “Em đang làm gì vậy?”. Tiếng nói của cô thật lạnh lùng, dường như không chứa đựng một chút cảm xúc nào, tiếng nói ấy cất lên giữa không khí tĩnh lặng của giờ kiểm tra càng thu hút sự chú ý của các bạn trong lớp. Nhất thời, tất cả đều quay về phía tôi. Tôi lúc này chỉ biết cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng nói của cô xen lẫn sự thất vọng và giận dữ : “Em đi ra ngoài đi. Bài kiểm tra này, em không cần làm nữa. Cô sẽ cho em 0đ”. Tôi lảo đảo đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài trước những ánh mắt ngạc nhiên và những lời xì xầm bàn tán của các bạn…
Sau lần bị cô phạt nhớ đời đó, tôi đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ dám quay cóp một lần nào nữa. Lỗi lầm hôm đó đã khiến tôi bị điểm kém, làm mất lòng tin của một cô giáo mà tôi yêu quý, và làm cả bố mẹ tôi thất vọng nữa. Nhưng buồn nhất là mỗi lần nghĩ về lần bị phạt đó, tôi đều cảm thấy hối hận khôn nguôi. Các bạn cũng hãy nhớ, đừng bao giờ làm chuyện gì sai giống tôi nhé, bởi lẽ nếu làm chuyện gì sai trái, chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi nỗi day dứt, ân hận cả!
Ứng dụng VĂN MẪU TỔNG HỢP trên điện thoại với hơn 30k bài văn mẫu hay nhất, giải bài tập SGK, soạn văn đầy đủ chi tiết. Hãy tải App ngay để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn nhé!
Nếu thấy bài viết hay, hãy động viên và chia sẻ ban biên tập! Các bình luận không phù hợp sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.