Nghị luận về chủ đề Nếu ngày mai tôi phải chết
Nếu ngày mai tôi phải chết? Nghĩa là tôi chỉ còn được sống duy nhất một ngày hôm nay nữa thôi sao?
Nếu ngày mai tôi phải chết! Ôi bao nhiêu dự định, bao nhiêu ước mơ còn đang dang dở. Nhưng làm sao mà thực hiện được nữa đây? Không. Không kịp nữa rồi. Nhưng cứ ngồi đây than vãn, tiếc nuối cũng có được gì chăng? Chưa bao giờ tôi thấy từng giây từng phút, thậm chí là từng khoảnh khắc trôi đi lại trở nên nghiệt ngã như thế này. Bất ngờ quá. Đúng là chẳng ai biết trước được điều gì.
Nếu ngày mai tôi phải chết, có nghĩa là sau cái giây phút vĩnh viễn tử biệt ấy, tôi không còn trên đời này nữa. Sẽ không còn mỗi sớm mai thức dậy, cố ngủ nướng thêm một chút, uể oải và trì trệ. Những cái hẹn lần khất, trì hoãn cũng không còn cơ hội tái diễn thêm lần nào nữa. Khi quỹ thời gian không còn, người ta mới lo chạy cuống quýt lên để làm mọi thứ. Nhưng đó là khi họ còn có cơ hội để sống, để làm những việc khác nữa. Đằng này, ngày mai tôi phải chết rồi. Khi hơi thở cuối cùng trút ra cũng là khi tôi không còn tồn tại.
Đúng rồi! Phải đứng lên, phải tận dụng ngay từng giây từng phút còn lại. Thời gian sẽ chẳng bao giờ chờ đợi ai. Trước những khoảnh khắc của một cuộc đời sắp kết thúc, tôi chợt nhận ra rằng sự khốc liệt nhất, vô tình nhất không phải là sự trôi đi của thời gian mà chính là sự nhận thức của con người trước thời gian. Bởi thời gian vốn dĩ là quy luật của tự nhiên, lúc nào cũng thế, luôn bất di bất dịch. Có người nói thời gian trôi nhanh quá, hay chậm quá… tất cả chỉ là sự cảm nhận và ngụy biện của mỗi người mà thôi. Một giờ vẫn là 60 phút, chẳng bao giờ thay đổi, cũng chẳng bao giờ hao hụt hay dư thừa ra một giây phút nào. Thế nên, giờ đây, khi đứng trước ngưỡng cửa của cái chết, thời gian đối với tôi là vàng là ngọc, là thứ quý giá hơn bao giờ hết.
Nếu ngày mai tôi phải chết, thì ngay giây phút này đây, tôi muốn sống hết mình, muốn làm tất cả những điều nhỏ bé nhất nhưng trọn vẹn nhất. Hình như chưa một lần nào tôi ôm mẹ bằng một cái ôm thật lâu của một người con ngoan ngoãn, hiếu thảo. Hình như mẹ đã khóc vì tôi nhiều lần rồi thì phải. Vậy mà, tôi vô tâm chẳng lau nước mắt cho mẹ, cũng chẳng một lần hối lỗi nói lời xin mẹ thứ tha. Ôi, mẹ ơi! Con của mẹ ngày mai đây thôi sẽ ra đi mãi mãi, mẹ đừng buồn mẹ nhé. Con thật hạnh phúc và may mắn được làm con của mẹ, được mẹ ấp ủ, chở che cho bao năm tháng dài rộng với những vất vả cực nhọc khó khăn. Mẹ chẳng một lần than vãn. Còn con cứ nhởn nhơ với cuộc đời vì cứ nghĩ rằng thời gian còn dài. Chẳng bao giờ con lại rơi vào tình trạng như bây giờ, khi mà sự sống chỉ còn trong gang tấc. Con không biết được giờ nào phút nào của ngày mai con phải chết. Thế nên, ngay bây giờ con muốn ôm mẹ thật chặt, muốn hôn lên mái tóc mẹ – mái tóc của một đời dãi nắng dầm mưa vì con, mái tóc của những sợi bạc vì lo toan vất vả. Rồi con sẽ nói với mẹ rằng con yêu mẹ biết chừng nào! Nhưng con quá yếu hèn mẹ ơi!
Cái cảm giác sắp đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình chắc cũng không đớn đau và hồi hộp như cái cảm giác này, rằng ngày mai tôi phải chết. Hối hận có quá muộn màng không khi tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian. Gần mười tám tuổi, tôi đã làm được gì hay vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ trong tà áo trắng ngày ngày chỉ biết cắp sách tới trường? Ít nhất tôi cũng phải mang lại nụ cười cho mẹ thay vì những giọt nước mắt chứ? Mẹ đã khóc, đã khóc vì tôi ư? Mười tám năm trời, lòng người mẹ ấy sẽ đau đớn biết chừng nào khi ngay ngày mai đây thôi phải vĩnh biệt hình hài của đứa con vô dụng này?
Nếu ngày mai tôi phải chết, tôi chẳng dám nghĩ đến những ước mơ cao sang hay xa vời nữa. Biết rằng tôi đã đặt ra cho riêng mình những mục tiêu ấy để phấn đấu, để cố gắng. Điều ấy là cực kỳ tốt, nhưng vì chạy đua với nhiều lý tưởng quá mà tôi vô tình lãng quên đi mất những gì thân quen nhất, gần gũi nhất với mình. Tôi mải miết với giấc mơ đỗ đại học mà quên mất rằng, đứa em gái mình đang rất thèm được một buổi chị dẫn đi dạo công viên. Ôi, giá như ngày mai tôi có thể dẫn em đi, em sẽ được vui chơi thỏa thích, được la hét khi bắt gặp những con vật mình thích, được ăn que kem ngon lành do chị nó mua cho… Tôi có quá ích kỷ không khi chỉ biết nghĩ đến bản thân mình?
Nếu ngày mai tôi phải chết, thì ngày hôm nay tôi sẽ nói thật nhiều lời yêu thương, dành thật nhiều những cử chỉ ân cần với những người xung quanh, sẽ dành một chút thời gian đi thăm ông bà nội, ngoại. Ở cái tuổi gần đất xa trời, ông bà nào chẳng muốn có cháu con quấn quýt cạnh bên. Nhưng thường ngày chúng nó còn đang mải mê với công việc, với những thú vui được gọi là của tuổi trẻ. Vậy đấy. Tôi cứ nghĩ đến ánh mắt già nua đang hoen rỉ lặng thầm bỗng sáng ngời lên khi nhìn thấy đứa cháu tíu tít chạy lại chào hỏi, hẳn là ông bà sẽ vui lắm. Người ta thường nói, người già giống như con nít mà. Thích được quan tâm, được đến chỗ đông người vui vẻ. Nhưng bao nhiêu ngày qua, có những ngày được nghỉ, tôi giam mình trong phòng ngủ để hưởng thụ trọn vẹn nguyên cả ngày, lúc thì online lướt web, đọc truyện cười, lúc thì lăn ra ngủ chẳng cần nghĩ gì đến ai. Ôi, giá như những ngày nghỉ ấy bù vào ngày mai có được không? Để cái ngày mà tôi phải chết được đẩy lùi lại một ngày thôi cũng được.
Nhưng thời gian có bao giờ trở lại lần thứ hai? Thời gian một khi đã trôi đi sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Ngày mai, là ngày dài muôn thuở nhưng cũng là cái ngày ngay trước mắt. Chẳng ai chạm được vào ngày mai, thế nên, hãy sống cho thật tốt khi còn có cơ hội được sống trong ngày hôm nay.
Ứng dụng VĂN MẪU TỔNG HỢP trên điện thoại với hơn 30k bài văn mẫu hay nhất, giải bài tập SGK, soạn văn đầy đủ chi tiết. Hãy tải App ngay để chúng tôi phục vụ bạn tốt hơn nhé!
Nếu thấy bài viết hay, hãy động viên và chia sẻ ban biên tập! Các bình luận không phù hợp sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.