Văn mẫu lớp 6

Năm nay em học lớp 6, em đã lớn rồi. Hãy kể lại những sự thay đổi của em.

  • Google+
  • Linkedin
  • Pinterest

Năm nay em học lớp 6, em đã lớn rồi. Hãy kể lại những sự thay đổi của em.

Bài làm

Thời gian trôi nhanh thật, vừa ngày nào tôi vẫn còn ngôi trên lưng bà cõng, nghe những câu hát ầu ơ. Vậy mà bây giờ tôi đã 12 tuổi, cái tuổi không đầu, không cuối, không phải là trẻ con, cũng chẳng ra người lớn, cái tuổi người ta gọi là thanh thiếu niên. Có nghĩa không đã quá lớn để gọi thiếu nhi, nhưng quá bé để gọi thanh niên. Cái tuổi dở dở ương ương. Vậy là năm nay tôi cũng bước vào lớp 6, tôi hãnh diện vì mình đã lớn hơn.

Từ một đứa trẻ con giờ tôi đã sắp sửa sang tuổi thiếu niên. Tôi cũng cảm thấy bản thân mình cần phải biết giúp đỡ bố mẹ, tôi cùng bà nấu cơm, giúp mẹ quét nhẹ, rửa bát. Tôi cũng tự tin một mình đạp chiếc xe cào cào mới được bố mua cho để đến trường, bố mẹ không còn phải đưa đón tôi nữa. Toi cảm thấy mình lớn hơn, không còn tranh đồ ăn của em nữa, tôi biết nhường em từ chiếc kẹo, đến con búp bê. Tôi cảm thấy thưng bố hơn thương mẹ hơn.

Đi học tôi cũng tự ý thức được việc học tập, không để bố mẹ phải nhắc nhở nhiều nữa. Tôi tự cầm sách học, đi học là tự đi về nhà luôn không la cà đây đó. Đến trường tôi cũng tự tin hơn, mạnh dạn hơn, chăm chỉ học tập hơn điều đó đã giúp tôi có nhiều kiến thức bổ ích hơn, làm vui lòng bố mẹ, ông bà, thầy cô. Và tôi nghĩ điều đó cũng có ích cho tương lai sau này. Tôi đã lớn thật rồi.

Ngày trước tôi vô tư chơi đùa cùng các bạn nam, chạy nhảy, vui đùa nhưng bây giờ tôi cảm thấy xấu hổ và ít chơi cùng các bạn nam nữa. Những trò chơi bây giờ của tôi là búp bê, chơi que, chơi chắt. Tôi không chỉ thay đổi về tính cách mà cũng thay đổi về ngoại hình. Tôi thấy mình cao hơn, nặng cân hơn một cách nhanh chóng. Có lẽ tôi đã đến tuổi lớn. Tôi không còn là đưa trẻ nhõng nhẽo ngày nào đòi bà bế nữa, mà bây giờ tôi đã biết đỡ bà đi đấm vai, bóp chân cho bà. Đã đến lúc tôi trưởng thành rồi.

Cũng như tôi các bạn cũng đã lớn, các bạn cũng ý thức được nhiều điều. Không còn là những đứa trẻ chỉ biết vui chơi, nô đùa nữa. Mà ai cũng có ý thức chăm chỉ hơn, ngoan ngoãn hơn. Biết giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn. Tôi mong rằng mình và các bạn sẽ mãi là những đứa con ngoan trò giỏi. Để bố mẹ, thầy cô yên tâm và vui lòng.

Nguồn: Bài văn hay

  • Google+
  • Linkedin
  • Pinterest

Post Comment